Tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng rồi cố gắng động viên bạn ấy đi. Rõ ràng tớ không muốn chỉ vì nỗi buồn của mình mà làm người tớ yêu quý không được sống đúng như những gì bạn ấy muốn.
Bạn ấy đi du học được nửa năm thì chúng tớ chia tay. Vì nhiều lý do. Tớ đã nghĩ là mình chẳng vui lên được nữa. Hoặc không tìm thấy được sự bình yên nữa...
Cho đến khi tớ gặp cậu.
Thì ra mọi thứ lại có thể đơn giản như thế..." Linh viết ngắn gọn, nhưng đọc xong tôi lại thấy tràn lên trong mình một nỗi xúc động.
Tớ cũng không biết tại sao mình lại có thể kể mọi thứ với cậu dễ dàng như vậy.
- Linh nói, sau khi nhận ra tôi đã đọc xong mảnh giấy.
Tôi tụa lưng vào ghế.
- Có lẽ vì tớ và cậu giống nhau...
Tôi bỏ lửng câu nói. Linh nhìn tôi khó hiểu. Nhưng cậu ấy không hỏi thêm.
Chúng tôi ngồi bên nhau lặng yên như thế. Cho đến khi cậu ấy phải chạy vào sân chơi nốt hiệp sau.
5. Chủ Nhật một ngày tháng Muời. Tôi không dắt Noza đi dạo được. Hôm ấy, tội nhận đuọc tin nhắn của Minh, cậu ấy hẹn tôi ra một quán trà nhỏ.
Tôi không biết sau từng ấy tháng không liên lạc, tôi sẽ đối mặt với Minh như thế nào. Trông tôi, nỗi buồn vẫn chưa tan biến hết. Mà tôi,cũng chẳng biết nữa, có lẽ nỗi buồn ấy sẽ chẳng thể nào tan biến được. Mỗi khi tối nghe nhạc Đỗ Bảo, hay mỗi khi đọc lại một cuốn sách mình đã từng đọc ngày bên Minh.
Lúc tôi đi ra cửa. Noza ngước ánh mắt lên nhìn tôi, chờ đợi. Tôi xoa đầu Noza, xin lỗi nó rồi bước ra cửa, lấy xe và đi thẳng đến địa điểm hẹn. Suốt quặng đường đi, ngoài nỗi buồn nặng trĩu về việc sắp đối mặt với Minh, còn là nỗi áy náy vì ngày Chủ Nhật không đưa Noza đi dạo và không gặp Linh.
Minh ngồi ở góc trong cùng của quán. Trầm mặc với một ly trà ở bên. Tôi ngồi xuống đối diện Minh, thay vì bên cạnh như ngày xưa tôi vẫn làm. Minh cười và bắt đầu đoạn hội thoại có phần gượng gạo:
- Thời gian qua cậu thế nào?
- Tớ ổn, Minh ạ. Cậu thì sao?
- Tớ trở về là tớ, ngày chúng mình chưa quen nhau...
Chúng tôi ngồi lặng lẽ, uống ly trà của mình, thi thoảng là những cuộc hội thọai vẩn vơ, của những kẻ đã lâu rồi mới trò chuyện. Một lúc, thì Minh bảo:
- An này, cậu biết không, tớ vẫn luôn yêu những nỗi buồn của mình. Nó làm tớ viết hay hơn và đúng là mình hơn.
Rồi cậu ấy nói rằng, từ ngày quen tôi, cậu ấy vui hơn. Nhưng có vẻ không phải là cậu ấy. Câu nói của Minh làm tôi nhận ra, có lẽ vì thế, mà cậu ấy ngày càng trở nên khó hiểu. Cậu ấy không mở lòng hết. Cậu ấy không muốn tôi bước sâu hơn vào thế giới của cậu ấy.
- Tớ xin lỗi An à. Tớ đã luôn muốn nói với cậu điều đó.
Tôi im lặng, và bỗng nhiên nhớ đến mảnh giấy gấp tư của Linh. Thế rồi, như chợt hiểu ra điều gì, tôi thấy mình lên tiếng:
- Minh à, cậu không cần phải xin lỗi tớ. Bởi cậu biết không, có lẽ tớ không phải người con gái mà cậu cần. Vì nếu đúng, thì cậu sẽ không bao giờ vì nỗi buồn của mình mà làm tổn thương tớ.
Hoặc không, Minh ạ, câu sẽ muốn chia sẻ với tớ mọi thứ, kể cả nỗi buồn hay thế giới mà cậu không muốn ai bước vào...
Minh bất ngờ khi nghe tôi nói điều đó. Rồi rất nhanh, tôi đứng dậy và nói phải về nhà có việc gấp. Minh hơi ngạc nhiên nhưng không giữ tôi lại, cậu ấy chỉ nói đơn giản:
- Tạm biệt. Luôn mạnh khỏe và bình yên, An nhé!
Tôi cũng đáp lại cậu ấy:
- Tạm biệt!
6. Tôi về nhà. Dù đã 10h hơn, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ ra công viên gần nhà. Noza mừng tóm lên khi cuối cùng cũng được tôi đeo cái dây da vào cổ.
Nó đi nhanh đằng trước, vẻ rất phấn khích, còn tôi cứ vừa giữ dây xích, vừa gào ầm lên: "Chậm thôi, Noza".
Lúc tôi đến công viên, đã thấy Linh đứng ngay ở cổng vẻ rất bồn chồn. Cậu vừa nhìn thấy tôi thì chạy ngay lại, và giành phần giữ dây xích của Noza. Noza nhìn thấy vậy thì mừng rỡ vẫy đuôi và để Linh giữ dây xích của mình một cách rất thoải mái.
Linh không hỏi vì sao tôi đến muộn. Chúng tôi chi lặng lẽ đi bên nhau. Nắng tháng Mười đã thật dịu dàng. Tôi khe khẽ hát một bản nhạc của Đỗ Bảo, lời hát sao bỗng dưng nhẹ bẫng, như không còn vướng víu những nỗi niềm của ngày hôm qua.
- Linh này, cậu có muốn nghe một câu chuyện không?
Tôi hỏi Linh sau khi kết thúc mấy câu hát. Cậu ấy gật đầu, và tôi bắt đầu kể. Câu chuyện của tôi và Minh. Kể một cách nhẹ nhàng như hát một bản nhạc. Rồi tôi nói:
- Có lẽ, mọi thứ đã đi qua rồi, Linh ạ. Không hẳn đã hết buồn, nhưng tớ đã thực-sự-bình-yên...
Linh không nói gì, rồi một lúc sau, cậu ấy khẽ khàng lên tiếng, khác hẳn vẻ liến láu thường ngày:
- Hôm nay tớ đã rất sợ, An à. Tớ sợ là cậu sẽ khống đến. Nếu thế thì tớ sẽ chẳng biết tìm cậu ở đâu. Có lẽ từ ban đầu, tớ chỉ muốn tìm đến cậu như một điều gì đó thật sự rất tốt lành của mỗi sáng Chủ nhật. Nhưng rồi dần dần, tớ nhận ra cậu không còn là một điều gì đó thật sự rất tốt lành của sáng Chủ Nhật nữa….tớ muốn sẽ được gặp cậu mỗi ngày trong tuần.
Tôi bật cười trước những lời giản dị từ Linh.
- Chúng ta sẽ cùng dắt Noza đi dạo?
- Ừ!
- Chúng ta sẽ cùng đọc sách và nghe nhạc Đỗ Bảo?
- Ừ!
- Và cậu sẽ dạy tớ chơi bóng rổ chứ?
- Ừ! Bất cứ điều gì, An à.
Tôi mở lòng bàn tay Linh ra, lấy bút bi trong túi áo, nắn nót viết vào đó một số điện thoại. Hàng số lấp lánh dưới ánh nắng Tháng Mười. Noza bỗng dưng sủa vang khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Bóng cả ba chúng tôi đổ xuống thảm cỏ xanh mướt, mượt mà.
Bình yên thật ra là một khái niệm rất đơn giản. Và từ nay, ngày tháng Mười nào cũng thật đẹp, bất kể thời tiết ra sao…….