Snack's 1967
CHATTRUYỆN ANDROID

» »


↓↓ Cho mỗi giây phút qua



“Không ngờ là mày mạnh mẽ thế”.

Tôi cười. Nếu họ biết mỗi ngày tôi đều mua một ít thuốc ngủ từ hiệu thuốc, dồn lại, sợ mua một lần sẽ bị nghi ngờ, họ còn nghĩ về tôi như vậy nữa không? Đôi lần, tôi cảm thấy sợ chính ý định của mình. Tôi vốn sợ đau, nên cổ tay dù ngang dọc những vết cắt, vẫn chưa thể làm bản thân chảy máu đủ nhiều. Tôi sợ hãi nghĩ tới ngày mai mình sẽ không còn được sống nữa, cả nụ cười gượng gạo cũng không thể nặn ra. Nhưng mỗi khi trở về nhà, nhìn không khí ảm đạm với những tiếng thở dài.

“Làm sao mà vào đại học đây con?”.

Tôi lập tức quên mất những nỗi sợ. Tôi không muốn sống nữa, nếu mỗi ngày đều phải nghe như thế, đều phải trở về nơi, mà ở đó tôi căm ghét mình hơn bao giờ hết.

Khi lượng thuốc đủ nhiều, tôi lặng lẽ vào phòng tắm, khóa trái cửa, cột một tay vào tường rồi mới uống. Tôi sợ bản năng sống sẽ vùng dậy và làm tôi tự chạy ra ngoài cầu cứu. Tôi thực hiện kế hoạch trót lọt và hoàn hảo như cảnh tự tử thường thấy trong phim. Lúc uống cả vốc thuốc, lòng tôi thoáng những sự vui mừng. Nhưng khi những cơn đau bắt đầu hoành hành, đầu óc muốn vỡ tung, dạ dày bị cấu xé thành ngàn mảnh, tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc, cả những tia nắng yếu đuối ngoài kia, có lẽ, tôi cũng không còn cơ hội nhìn thấy nữa.


5. Tôi thấy mình nhẹ bẫng. Nhẹ như một giọt sương. Tôi không thể tự chạm vào tay mình, vì cả người tôi dường như chỉ còn là một làn hơi. Nó xuyên thấu và êm ái. Tôi không còn cảm thấy đau, không cảm thấy buồn. Những cảm xúc trở thành những sợi chỉ mơ hồ. Có lẽ, tôi đã là một linh hồn.

Tôi lang thang rất lâu. Cảm thấy màu trắng trong từng bước đi. Những hình dáng rất giống con người, họ tất tả, vội vã quanh một băng ca. Tôi len vào, và thấy chính mình. Khoảnh khắc ấy dường như thời gian đông cứng lại. Tôi ngạc nhiên nhìn mình. Gương mặt tái nhợt, môi trắng bệt, những đầu ngón tay tím ngắt. Tôi nhìn thấy tôi tiều tụy và đáng thương, nhận ra mình chưa bao giờ dành nhiều thời gian ngắm nhìn mình như vậy. Tôi chỉ biết ngược đãi mình bằng những đêm thức trắng, những lần bỏ bữa. Trong giây phút thấy mình nằm bất động, mặc cho người ta thọc vào miệng những cái ống và hút ra bao nhiêu là dịch màu đen và máu, tôi cảm thấy thương mình vô kể.

Bỗng, tôi nghe thấy những âm thanh rất quen, là tiếng khóc của mẹ. Tiếng khóc như xé cả không gian. Đau đớn, thảm thiết. Là tiếng anh Khanh nghèn nghẹn, ôm lấy mẹ. Là thanh âm không lời từ ba, của những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Tôi cảm thấy sự buồn bã, hối tiếc tràn ngập trong không khí. Nhưng bản thân mình thì vẫn trơ trọi cảm xúc. Người chết có lẽ không thể còn cảm thấy buồn đau hay hối hận. Chỉ có sự buồn đau và hối hận mãi mãi day dứt trong trái tim những người còn sống, những người yêu thương kẻ bạc mệnh dại dột.

Tôi cố gắng chạy đi thật xa, khỏi cái khung cảnh đau thương của chính bản thân mình và những người yêu quý. Nhưng những hình ảnh dường như cứ ở ngay trước mắt, những âm thanh cứ lảng vảng bên tai. Sự ám ảnh đó không rời bỏ tôi một phút giây nào. Nhưng trái tim tôi cứ trơ trơ, không biết buồn, không biết đau, chỉ có tình thương là dạt dào hơn trước. Không ai trở về từ cõi chết, để nói cho cả nhân gian biết cái chết đáng sợ đến dường nào. Nó hơn cả đau đớn. Nó tước bỏ mọi cảm xúc, chỉ chừa lại tình yêu thương, điều cơ bản không thế lực siêu nhân nào có thể thay đổi. Nó làm chúng ta thấy sự đau đớn của những người mình yêu, vì chính sự dại dột của mình. Nó dằn vặt chúng ta bằng những điều chúng ta không còn có thể làm được, kể cả đơn giản như một cái ôm. Cái chết đáng sợ vô cùng. Và tôi ước, ước ao duy nhất từ trước đến giờ của cuộc đời mình, ước ao không phải ba mẹ, hay anh Khanh đã vạch sẵn. Tôi muốn được sống, sống lại từ đầu.

Như điện xẹt qua đầu. Tôi thấy tất cả tối đen. Và rồi là ánh sáng. Là sức nặng của thân mình.


6. Anh Khanh đem máy nghe nhạc vào viện cho tôi. Những cái nắm tay của ba mẹ và anh đã đem tôi trở về từ cõi chết. Ba mẹ không la tôi một lời, chỉ ôm tôi và khóc.

“Đừng dại dột vậy nữa nghe con. Ba mẹ sai rồi”.

Tôi yếu ớt nhìn tất cả khung cảnh đó, ăn từng muỗng cháo mẹ đút. Tôi cảm thấy mình luôn sống giữa tình thương, dù tình thương đôi lúc được thể hiện bằng cách tôi không mong muốn. Nó làm tôi đau đớn, nhưng chẳng có sự đau đớn nào lớn hơn sự đau đớn tôi tự dành cho mình.

Anh Khanh cho đĩa vào máy. Giọng hát Jason Mraz nghe thật mộc mạc.

It takes some good to make it hurt
It takes some bad for satisfaction
La la la la la la la life is wonderful.

Tôi chìm vào trong lời tự sự đầy chất thơ đó. Anh Khanh khẽ nắm lấy tay tôi, anh luôn là một người anh rất tuyệt vời.

“Anh xin lỗi vì đã để lại cho bé một cái bóng quá lớn. Nhưng anh đã tặng bé những cuốn Harry Potter với hi vọng bé có thể tự lựa chọn sống trong cái bóng như Ron hay trở thành những người biết tận hưởng cuộc đời như Fred và George. Molly luôn yêu quý những đứa con của bà, dù đó là đứa tài giỏi hay quậy phá, thiên tài hay hết sức bình thường. Anh đã mong bé hiểu.”

Anh Khanh ngồi xuống cạnh giường. Ánh mắt buồn thiu và da diết.

“Anh không dám khuyên nhủ thẳng thắn bé. Vì anh sợ bé sẽ cho rằng anh áp đặt. Nhưng anh thật ngốc nghếch khi để bé một mình như vậy. Anh xin lỗi.”

Tôi cảm thấy nước mắt mình rơi theo từng lời anh nói, vội nhào đến ôm lấy anh. Cửa sổ để lọt vào một tia nắng trưa. Tôi thích thú cảm nhận nó rọi lên mi mắt mình.

Dù chỉ là vì một điều nhỏ nhặt, cuộc đời này luôn đáng sống biết bao! Cho mỗi giây, phút qua…

Trang: « 12
Trang :
Đánh giá : [like - dislike] : /
Tên bài: Cho mỗi giây phút qua
Chuyên mục: Truyện Ngắn
Lượt xem :
Link:
Tag:

↑↑ Cùng Chuyên Mục

* Cho mỗi giây phút qua
* Những bông tú cầu đi lạc
* Kính hồng
* Tình yêu và Bánh Trà Xanh
* Chân trời có nắng
>> Xem thêm...
Bạn đã xem chưa ?

Game Hot Ngẫu Nhiên

ChatboxFacebook
Thong Ke - Dua Top Wap C-STAT
DMCA.com
sitemap.html | sitemap.xmlFree Automatic LinkFree Automatic Link backlink seo ping Backlink Lists|Free Backlinks Free Auto Backlink 
Hiệu quả đạt TOP google Hosting Miễn Phí