XtGem Forum catalog
CHATTRUYỆN ANDROID

» »


↓↓ Chân trời có nắng



Câu hỏi của Phong làm cho tôi sững lại mấy giây, không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ cái chuyện từ ngày xửa ngày xưa đó. Ngày ấy tôi và Phương đã từng hỏi Phong, nếu cả hai chúng tôi đều rơi xuống biển thì cậu ấy sẽ cứu ai trước. Sau đó, Phong cười và đáp một cách hồn nhiên: “Tớ sẽ cứu cả hai. Nhưng đừng lo, tớ sẽ dạy các cậu tập bơi, như thế thì cả đến khi không có tớ, nếu như các cậu có ngã xuống, các cậu vẫn có thể tự bơi được rồi.”

Bây giờ tôi cũng rất muốn biết, nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, thì cậu ấy sẽ cứu ai?

Phong vẫn nhìn tôi, như chờ đợi tôi nói một câu gì đó. Tôi di chuyển ánh mắt, cố gắng lấy cho mình một chút dũng khí, sau đó đáp:

- Tớ hy vọng cậu sẽ cứu Phương.

Phong cười. Nụ cười xán lạn khiến cho tôi càng bối rối. Tại sao cậu ấy có thể cười tươi như thế trong khi tôi cảm thấy bản thân quẫn bách muốn chết rồi?

- Tớ cũng đoán cậu sẽ nói như thế. Cậu lúc nào cũng cứ nhận thiệt thòi về cho mình.

- Không phải… – Tôi lắc đầu. – Tớ nói vậy vì cả hai chúng ta đều biết, Phương không biết bơi, còn tớ có thể. Tớ sẽ tự cứu được mình.

Nụ cười vụt tắt trên môi Phong. Cậu ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc, sau đó đề nghị:

- Cậu vào bờ đi. Phơi nắng nhiều sẽ dễ bị cảm lắm, sắp thi tốt nghiệp rồi đấy, đừng để bị ốm.

Nói rồi Phong quay người và đi về phía hàng dừa, nơi có hai chiếc xe đạp đang dựng cạnh nhau. Túi đựng sách vở của chúng tôi cũng để ở đó. Khi tôi xách đôi dép về tới nơi, Phong đã ngồi sẵn ở dưới bóng một cây dừa, bàn tay bốc lên từng nắm cát, khẽ nghiêng cổ tay, cát từ từ rơi từ trong tay cậu ấy xuống, giống như một cái đồng hồ cát đang chảy vậy. Phong lặp đi lặp lại những hành động đó như một trò chơi yêu thích, đến tận khi tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, Phong vẫn không dừng lại. Dòng cát gặp gió bay lệch đi, bắt cả lên hai chân vẫn còn chưa kịp khô của tôi.

- Lần này là lần xạ trị thứ bao nhiêu rồi? – Phong đột ngột quay sang hỏi.

- Không biết nữa. Nhưng bác sĩ nói việc ấy cũng chẳng kéo dài thêm được bao lâu nữa. Cậu ấy yếu quá rồi. – Tôi lắc đầu, cố gắng giữ cho bản thân mình không bị hoảng hốt, hay ít nhất là cố gắng không để cho cậu ấy biết tôi đang hoang mang và hoảng hốt tới mức nào.

- Vì vậy mà cậu muốn đẩy tớ cho cậu ấy? Cậu nghĩ như vậy sẽ thay đổi được gì sao? – Phong cau mày, bây giờ mới bắt đầu chịu đi vào chủ đề chính.

- Phương cũng thích cậu, có khi còn hơn tớ nữa là đằng khác. Cậu ấy đã cho tớ đọc nhật ký của cậu ấy. Thì ra, cậu ấy đã có tình cảm với cậu từ rất lâu rồi, còn trước cả tớ.

- Nhưng tớ không phải cái bánh để các cậu nhường nhịn nhau. Cậu có ngu ngốc tới mức không hiểu điều ấy hay không vậy?

Tôi lắc đầu, cắn răng im lặng vài giây rồi mới đáp:

- Dù sao tớ cũng muốn dừng lại. Tớ không thích hợp với cậu đâu. Tớ sẽ sang Pháp du học và ở đó cùng với mẹ tớ luôn. Tớ chỉ muốn trước khi đi, cả ba chúng ta sẽ đều được vui vẻ, chí ít là cho đến lúc Phương…

- Thì ra cậu ích kỷ hơn tớ tưởng. – Phong nhìn tôi, trong mắt cậu ấy đầy sự giận dữ. – Vậy thì tớ cũng nói để cậu hiểu, cậu thích buông thì tớ sẽ buông. Nhưng tớ sẽ không vì thế mà lừa dối tình cảm của Phương. Tình cảm đơn phương là thứ tình cảm thiêng liêng và đáng trân trọng nhất, tớ không muốn làm vấy bẩn nó, càng không muốn lừa Phương.

- Cậu ấy đã khóc và nói rằng cậu ấy chỉ muốn có cậu ở bên trong thời gian cuối cùng này.

- Chính vì thế mà cậu đã không cho tớ công khai việc chúng ta là một đôi sao?

-Một phần thôi… – Tôi cay đắng cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

Tôi biết tôi đã chọc giận Phong mất rồi. Nhưng tính bướng bỉnh không cho phép tôi được phép thú nhận cảm giác của bản thân với Phong. Tôi không thể nói với Phong rằng bản thân tôi cũng chẳng cao thượng tới mức có thể nhường bạn trai mình cho người khác mà không hề có cảm giác đau đớn nào. Tôi nghĩ tới Phương ngày một yếu dần bên giường bệnh, nhưng lúc nào cậu ấy cũng muốn gặp Phong, muốn trò chuyện với Phong, muốn ở bên Phong.

- Cậu nên tới thăm Phương, cậu ấy rất nhớ cậu.

Tôi chống tay đứng dậy, cúi xuống phủi phủi cát dính dưới chân và chậm rãi thả ống quần xuống. Một giọt nước từ mắt tôi chảy ra, rơi thẳng xuống bãi cát, hoàn toàn biến mất không một chút dấu vết.

- Tớ về trước đây. – Tôi nghe tiếng Phong đẩy chân chống xe đạp lên.

- Ừ… – Tôi lau vội nước mắt, đứng dậy định chào cậu ấy, nhưng Phong đã đi về phía bờ kè rồi.

Nhà chúng tôi ở gần nhau, đây là lần đầu tiên kể từ khi cùng đi học với nhau, Phong và tôi không về chung nữa.

***

Tôi và Phong buông tay nhau cũng vừa lúc lớp học ôn thi tốt nghiệp được nghỉ. Chúng tôi chỉ còn 7 ngày để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, đánh dấu việc chúng tôi kết thúc thời học sinh của mình. Bảy ngày ấy, tôi và Phong không gặp nhau một lần nào. Kể cả khi tôi đến nhà thăm Phương, dù Phương nói Phong vẫn thường xuyên đến thăm cậu ấy, nhưng không hiểu do vô tình hay cố ý mà chúng tôi không bao giờ chạm mặt. Nhìn gương mặt xanh xao nhưng không giấu được sự vui vẻ của Phương, tôi nghĩ có lẽ mối quan hệ của họ đã tốt hơn tôi tưởng. Tôi ra về như người mất hồn, một cơn ghen và tủi thân dâng ngập trong lòng tôi. Tại sao tôi nhận về mình nhiều thiệt thòi như thế mà không có ai hiểu cho tôi vậy? Thậm chí, có những khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình đã quá ngu dại khi buông tay Phong như thế. Lần đầu tiên tôi nhận ra, tình cảm của tôi giành cho Phong chẳng hề kém cạnh mối tình đơn phương của Phương dành cho cậu ấy chút nào.

Ấy vậy mà tôi đã dại dột đánh mất nó.

Trang: « 123
Trang :
Đánh giá : [like - dislike] : /
Tên bài: Chân trời có nắng
Chuyên mục: Truyện Ngắn
Lượt xem :
Link:
Tag:

↑↑ Cùng Chuyên Mục

* Cho mỗi giây phút qua
* Những bông tú cầu đi lạc
* Kính hồng
* Tình yêu và Bánh Trà Xanh
* Chân trời có nắng
>> Xem thêm...
Bạn đã xem chưa ?

Game Hot Ngẫu Nhiên

ChatboxFacebook
Thong Ke - Dua Top Wap C-STAT
DMCA.com
sitemap.html | sitemap.xmlFree Automatic LinkFree Automatic Link backlink seo ping Backlink Lists|Free Backlinks Free Auto Backlink 
Hiệu quả đạt TOP google Hosting Miễn Phí